Chương 64

Hạng Gia Đại Thiếu

15.897 chữ

17-12-2022

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Khi Hạng Viễn nhìn thấy cái tin này thì có chút giật mình, nhưng ngay sau đó lại đã cảm thấy thật buồn cười.

“Làm sao đây?” Cậu vừa cười vừa hỏi Tam gia, “Ninh gia định khai đao từ chỗ em hả?”

Tam gia cẩn thận quan sát sắc mặt Hạng Viễn, thấy đối phương quả thật không bị ảnh hưởng bởi sự tình trên mạng, nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ đầu cậu, an ủi, “Không việc gì, chỉ là thăm dò thôi.”

Ninh gia nhiều lần đưa ra quyết sách thất bại, bè phái lớn lắm người bốc đồng, càng thất bại, lại càng muốn gỡ gạc một ván. Mà vụ Beauty Online, chẳng qua chỉ là trò mèo của những nhân vật râu ria tôm tép thuộc Ninh gia làm cho hả giận mà thôi.

“Không liên lụy tới anh chứ?” Quan hệ giữa Hạng Viễn và Tam gia không phải bí mật trong giới thượng lưu ở chốn kinh kỳ, điều tra Hạng Viễn, có khác gì tra xét Tam gia đâu?

“Em cứ coi nó như một vụ việc cần xử lý trên phương diện thương trường bình thường thôi. Dây dưa lâu, chẳng có lợi cho ai cả.” Tam gia có nhận thức rõ ràng về phe đối địch, vụ Beauty Online lần này thoạt nhìn thì có vẻ lớn chuyện, nhưng tầm ảnh hưởng lại không rộng. Hơn nữa, dưới tình huống đã thất bại liên tiếp vài lần, đối phương tuyệt đối không dám để lửa bén đến người mình.

“Vậy em cứ thẳng tay mà làm nhé?” Hạng Viễn rúc mặt vào vai Tam gia, thân mật mà cọ cọ lỗ tai hắn.

“Ừ,” Tam gia quay đầu hôn cậu, mở miệng trấn an, “Sự tình không phức tạp như em nghĩ đâu, cần làm gì cứ làm đi.”

Hạng Viễn làm việc, cho tới bây giờ đều vô tư thẳng thắn.

Có người nghi ngờ bối cảnh của cậu, cậu liền đem lý lịch của mình công khai thôi.

Chẳng qua, cái gọi là hậu phương của cậu không ai khác ngoài đồng chí Hạng Trung Thành. Đáng tiếc hắn chỉ là một chuyên viên điều tra ở tỉnh lị xa xôi, tuy cấp bậc rất cao, nhưng lại không có thực quyền. Về nguồn tài chính để gây dựng Beauty Online, có lẽ giải thích hơi hơi phức tạp, song cũng không phải không thể tra ra.

Trước khi cha Hạng Viễn thăng quan tiến chức, mẹ cậu đã biết buôn bán kiếm tiền, xét về thời gian, cái mũ thương nhân cấu kết viên chức nhà nước hẳn là không chụp xuống được. Do đó, những gì Hạng Viễn đã trải qua, nói phức tạp thì phức tạp, mà nói đơn giản cũng thực là đơn giản.

Lần đầu kinh doanh lấy vốn từ phần di sản mẹ đẻ để lại, tại thời điểm mấu chốt đem bán web sữa lại kiếm được một chút tiền rồi mới quay về M quốc tiếp tục việc học. Sau khi lấy được tấm bằng đại học danh giá ở nước ngoài, cậu lại hồi hương gây dựng sự nghiệp lần thứ hai.

Lý lịch như vậy, thật sự rất là trong sạch.

Đương nhiên cũng có những cư dân mạng nghi ngờ cậu dựa hơi cha, song căn cứ vào thời điểm đăng kí web sữa, rõ ràng lúc cậu khởi nghiệp, người cha kia đã xuống Tây Nam, hơn nữa còn là một Phó bộ trường bộ phụ trách nghiên cứu không có thực quyền, thử hỏi ông ta có thể giúp gì được cậu đây?

Sau khi Beauty Online công bố những thông tin này, đám cư dân mạng vẫn bình luận vô cùng sôi nổi, cái gì mà làm giả đăng ký công thương, làm giả bằng cấp, thậm chí cái tin đồn cậu xấu xí đến không dám gặp người cũng được phun ra.

Nhờ độ hot của loạt tin này, lượt follow trên weibo chính thức của Beauty Online tăng lên vùn vụt.

“Đám người này đều có bệnh đúng không?” Phương Trác vừa lướt weibo, vừa bĩu môi nói, “Chúng ta bán hàng thật, bọn họ nói chúng ta lừa đảo; chúng ta móc ra một ngàn vạn tiền tươi thóc thật, bọn họ nói đó là tiền đen; hiện tại chúng ta công bố hết nhưng gì có thể, bọn họ thế nhưng lại bảo bằng cấp của chúng ta cũng là giả luôn!” Phương Trác chọt chọt ngón tay lên màn hình mấy cái, bất mãn nói, “Up ảnh chụp bằng tốt nghiệp lên bọn họ cũng không tin, chẳng lẽ còn muốn người ở đại học A và đại học H đứng ra làm chứng mới ok hả?”

“Thanh giả tự thanh, kẻ ngu xuẩn không phân tốt xấu chỗ nào chẳng có, mày để ý đến làm chi?” Những gì có thể công bố thì đều phơi bày ra ánh sáng cả rồi, Hạng Viễn không quan tâm đến bình luận trên internet nữa. Dù sao thì vấn đề dư luận đã có công ty quan hệ xã hội lo, cả ngày lăn lộn lên trên web thì có tác dụng khỉ gì? Sức cạnh tranh của một công ty phụ thuộc vào thử thách sản phẩm và khả năng giữ gìn danh tiếng, từ trước tới giờ cậu chưa từng nghe nói có cái công ty nào dựa vào ba tấc lưỡi thiên hạ để chiếm lĩnh thị trường.

“Anh nói cũng phải.” Phương Trác gật đầu, phẫn nộ mà buông di động xuống, “Thế nhưng bọn họ còn nói anh xấu đến mức không dám gặp người…”

“Thì sao?” Cậu là người đã có gia đình, còn dính vào cái mớ bòng bong này làm chi?

“Hay là anh công khai ảnh chụp một lần đi? Cho bọn họ biết thế nào là đại boss đẹp trai đến kinh thiên động địa của Beauty Online!”

“Kinh thiên động địa?” Hạng Viễn liếc mắt nhìn Phương Trác một cái, khinh bỉ nói, “Mày đang gắn cho anh đôi cánh để làm người chim đấy à?”

“Sao có thể là người chim được?” Phương Trác chớp mắt, nói, “Rõ ràng là thiên sứ, thiên sứ đó nha!”

Thiên sứ bà má mày, Hạng Viễn nhắc nhở, “Mày đã quên hậu quả của việc công bố ảnh anh rồi à? Có nhớ CP quán cà phê năm ấy hay không…” Nếu lão đàn ông nhà cậu lại nổi cơn ghen một lần nữa, chẳng biết ai mới là người xui xẻo đâu.

CP quán cà phê? Vừa nghĩ tới vụ YY quá đà của đám con gái khiến Tam gia ăn dấm năm nào, Phương Trác rất không có tiền đồ mà run rẩy, “Coi như em chưa từng nói đến chuyện này, ha ha, ha ha.”

Từ trước tới nay các cơn sốt trên internet đều không kéo dài quá lâu, ngay sau khi First News công khai xin lỗi và bồi thường phí tổn thì Hạng Viễn cùng Phương Trác liền tưởng vụ việc đã qua đi.

Nhưng điều không ngờ tới chính là, vài ngày sau, một cái weibo lại khiến bọn họ hot lên một lần nữa.

“Đờ mờ, sao lại là anh chàng Beauty Online nữa vậy? Còn chưa xong à! Cứ thấy cậu ta là phát chán rồi!”

“A a a, là bạn gei của Sean điện hạ nhà chúng ta đó ư? Sao bên cạnh còn có thêm một anh đẹp giai nữa vậy? (*@ο@*) Oa ~ Người này thế mà còn đẹp hơn cả bạn gei của Sean điện hạ? Ai vậy? Là ai vậy hả hả hả hả?”

“Chẳng lẽ Beauty Online chuyên sản xuất giai đẹp à? Xin hãy cung cấp thông tin…”

Ngay khi cư dân mạng cùng đám fan đang bàn luận sôi nổi thì một chủ đề âm thầm được đẩy lên.

#Có một loại người, gia cảnh tốt hơn tụi bây, năng lực khá hơn tụi bây, ngoại hình ưa nhìn hơn tụi bây – và còn nỗ lực gấp vạn lần tụi bây!# Có người nói đàn anh cùng trường của tui không dám công khai ảnh chụp vì quá xấu, hôm nay tui liều mạng chấp nhận bị nã đạn bắn pháo mà up ảnh anh ấy lên đây, cho tụi bây biết cái gì gọi là nhan sắc đột phá giới hạn chân trời, cái gì gọi là nỗ lực gấp vạn lần người khác!

[Ảnh chụp hai thanh niên đẹp trai ngồi đọc sách trong thư viện] – Gần đây hiệu suất lên sóng của Phương Trác rất cao, cho nên nhiều người lập tức nhận ra cậu. Phương Trác có một gương mặt búp bê, diện mạo rất đáng yêu, cũng thường xuyên được chị em khen ngợi, thế nhưng rõ ràng nam sinh ngồi đối diện cậu có vẻ đẹp tinh tế và sắc nét hơn. Người nọ cúi đầu chuyên tâm đọc sách, hàng lông mi thật dài nương theo ánh sáng chảy xuôi mà tạo thành một cái bóng mờ, đường nét hoàn mỹ của nửa bên mặt đã khiến người ta muốn quỳ gối xuống.

[Ảnh chụp hai thanh niên đẹp trai đi bộ trên con đường rợp bóng cây] – Bước chân của Phương Trác vừa nhìn đã thấy có phần khoan thai thoải mái, giống như nai con vô tư nhảy nhót trên lá vàng. Mà thanh niên đẹp trai xa lạ thì mặc một cái áo lông màu lam thẫm tôn lên làn da trắng nõn mượt mà, mặc dù thoạt nhìn tương đối lạnh lùng, song ánh mắt nhìn Phương Trác lại tràn ngập bao dung.

[Ảnh chụp mấy thanh niên đẹp trai chơi tennis trên sân bóng] – Phương Trác đứng hơi xa, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được thân hình. Đương nhiên, trọng điểm của tấm ảnh này hoàn toàn không tập trung trên người cậu, bất cứ cô gái nào nhìn vào tấm hình đều chỉ dán mắt vào một thanh niên mặc quần đùi với cặp chân rất dài, rất dài, rất dài nào đó…

[Ảnh chụp trên lớp học] [Ảnh chụp trong buổi hội thảo] [Ảnh chụp hai người đóng gói hàng hóa thời còn kinh doanh web sữa]

“A a a a a! Rốt cuộc anh đẹp trai này là ai! Quỳ xuống cầu xin chủ thớt tiết lộộộộộ!”

“‘Đàn anh cùng trường không dám công khai ảnh chụp’… Chẳng lẽ đàn anh này chính là đại boss cùng gây dựng sự nghiệp với Giám đốc Phương? Đậu mááááááááá! Có đại boss đập chai đến vậy shaoooooo?”

“Rõ ràng có thể dựa vào cái mặt để kiếm cơm, lại cố tình muốn sống nhờ bản lĩnh, mị cảm thấy toàn thân đều nhức nhối!”

“Im lặng lau máu mũi, chủ thớt có thể tung thêm mấy tấm hình nữa không? Trai đẹp mị đã thấy không ít, nhưng vừa đẹp trai vừa có khí chất lại vừa khiêm nhường kín đáo thế này cũng chả thấy một ai…”

Cùng ngày hôm đó, Phương Trác vừa online đã bị tag ở weibo làm cho điện thoại rung đến suýt nữa thì nổ máy liệt tay. Nội dung các tag đều là yêu cầu cậu chứng thực người trong ảnh chụp kia có phải đại boss của Beauty Online hay không. Bởi vì Hạng Viễn luôn sống kín đáo, lại có bài học CP quán cà phê lúc trước, cho nên vẫn không dám để lộ ảnh của mình, ngay cả ảnh chụp trên bằng tốt nghiệp cũng phải làm nhòe đi.

“Đám người này điên rồi phải không?” Phương Trác nhìn đống bình luận, đau đầu không sao tả xiết.

“Tin shock chóng vánh mà thôi, không cần phải để ý.”

Nhìn bộ dáng hoàn toàn không quan tâm của Hạng Viễn, Phương Trác rụt cổ, nhỏ giọng hỏi, “Tam gia không nói gì à?” Chẳng lẽ ông già đó không đổ cả bình dấm ra?

“Mày cho rằng Tam gia hẹp hòi như mày hả?” Hạng Viễn cười cười, tiếp tục ký văn kiện.

“Không phải đâu, trước kia, khi ảnh chụp của anh bị tung lên mạng chẳng phải Tam gia đã rất để tâm sao.” Nhớ lại cảnh tượng toàn bộ ảnh chụp ở quán cà phê bị xóa trong giây lát năm nào, Phương Trác vẫn còn sợ hãi.

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ,” Ngày đó đám nữ sinh YY quá độ, cho dù Hạng Viễn thật sự là gay, nhưng bị ghép đôi với Phương Trác thì đích thực là không ổn. Đến lúc giả bị nói thành thật, chẳng phải mất mặt Tam gia sao.

Huống chi chuyện lần này không giống như ngày đó, Hạng Viễn đã không còn là sinh viên, mà là nhân vật nắm thực quyền của Beauty Online, bảo trì bí mật thân phận hiển nhiên không thể được. Hiện tại lộ mặt sớm một chút, về sau cũng đỡ bị người có tâm cơ lợi dụng.

Thấy Hạng Viễn chẳng chút để tâm, Phương Trác cũng không bận lòng nữa. Cậu chưa trả lời bất cứ bình luận nào mà chỉ xem xét từ trên xuống dưới một lượt.

“Đậu má, đám chị em này cả ngày suy nghĩ cái khỉ gì vậy…” Nhìn fan của Sean, Mạnh Thư Phàm, và cả “đại boss” vừa mới ra lò xếp thành một hàng dài, Phương Trác cảm thấy đầu mình sắp sửa nứt ra.

“Lại làm sao? Đã bảo với mày chuyện trên mạng chỉ là gió thoảng mây bay rồi mà, mau mau trở về hiện thực đi.”

“Trở về không được,” Phương Trác vuốt tay, “Hiện tại trên mạng đều nói em một chân đạp ba chiếc thuyền.”

“Hả?” Hạng Viễn nhíu mày, cảm thấy vô cùng hứng thú, “Không phải chỉ có fan của Tiết Lâm với Mạnh Thư Phàm tranh đấu thôi sao? Đâu ra cái thuyền thứ ba nữa?”

“Anh, em nói nhưng anh đừng đánh em nhé.”

“Ờ.”

“Đám con gái lại ghép hai ta thành một đôi rồi.”

Hạng Viễn đen mặt, chẳng lẽ đời này cậu không thể trốn thoát vận mệnh CP cùng với Phương Trác hay sao? Đoạt lấy di động của đối phương xem thử, một lúc sau, Hạng Viễn không vui nói, “Nhanh chóng phản hồi đi, chứng minh anh mày là hoa đã có chủ.”

“Chứng minh như thế nào?”

Hạng Viễn nghĩ nghĩ một chút, dùng điện thoại của Phương Trác chụp ảnh bàn tay trái của mình, “Đó, up cái ảnh này lên, nói rằng anh đã kết hôn, đừng có quấy rầy.”

“Như vậy được không?”

“Sao mà không được?”

Phương Trác ngoan ngoãn làm theo. Hình vừa được up lên, bên dưới lập tức ngập tràn một mảnh gào khóc thảm thiết, anh đẹp trai còn trẻ như vậy mà đã vội kết hôn rồi? Thế này là không khoa học! Bọn họ gào thét, liếm màn hình, còn hỏi một nửa trái tim của trai đẹp là ai, tóm lại vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên cũng còn có hơn phân nửa số người cảm thấy may mắn, ha ha ha, trai đẹp đã có gia đình, cơ hội của Sean điện hạ/Tiểu Mạnh bấy bì nhà bọn họ lại tăng thêm. Kết hôn là tốt, rất tốt, cực kỳ tốt!

Nhờ phúc từ việc các boss thay nhau trở thành đề tài hàng đầu trên mạng mà lượt truy cập của trang web Beauty Online tăng lên vùn vụt. Thậm chí có phòng ban còn đề nghị, về sau không cần thuê người phát ngôn nữa, cứ đẩy hai anh đẹp trai này lên sàn là chị em sẽ điên cuồng lao tới mua ngay!

Chẳng qua, chủ ý này vừa được đưa ra, lập tức bị vô số người khinh bỉ, Beauty Online nhà bọn họ là công ty có quy cách đàng hoàng, sao có thể để cho đại boss đi bán mặt? Đương nhiên là, nếu chị em mãnh liệt yêu cầu, thình thoảng phát chút phúc lợi cũng vẫn chấp nhận được.

Công ty không ngừng phát triển nghiệp vụ, tâm tình Hạng Viễn cũng khá lên nhiều, song thời điểm về nhà, cậu lại phát hiện bầu không khí có chút nặng nề.

“Quân Niên đâu?” Hạng Viễn cởi áo khoác giao cho Chu quản gia, thấy trong phòng khách vắng bóng Tam gia, không khỏi thấp giọng hỏi.

“Tam gia đang ở thư phòng.”

Hạng Viễn gật gật đầu, gõ cửa thư phòng, bước vào.

Tam gia ngồi sau bàn làm việc, đầu cúi thấp, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

“Sao rồi?” Hạng Viễn đi qua, ngồi lên tay vịn ghế, nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho hắn.

“Không có việc gì,” Tam gia ngẩng đầu mỉm cười, vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu, “Sao hôm nay em về sớm vậy?”

“Anh về còn sớm hơn em kìa, hôm nay không có tiệc tùng gì à?”

“Không có, cấp dưới báo cáo vài vấn đề, anh cảm thấy hơi khó giải quyết, nên về sớm rồi từ từ suy nghĩ.”

“Em có giúp được gì không?”

Tam gia lắc đầu, có một số việc thực hắc ám, hắn không muốn Hạng Viễn biết đến.

Thấy Tam gia không muốn nói, Hạng Viễn cũng thức thời không hỏi nữa. Gia đình tham gia chính trị, không phải chuyện gì cũng có thể thẳng thắn rõ ràng, nếu Tam gia thấy cần, nhất định sẽ nói cho cậu biết.

“Đúng rồi, người theo dõi Hạng Tiêu báo cáo, hắn mất tích hai hôm.”

“Đã xảy ra chuyện?” Hạng Viễn nhíu mày.

“Không có chuyện gì cả, hôm nay lại lộ diện rồi,” Tam gia trầm ngâm nói, “Thế nhưng kỳ quái chính là, hai ngày trước hắn đi đâu, anh hoàn toàn không tra ra được.”

“Người của anh cũng tra không được? Chắc không phải là hắn vẫn luôn trốn trong nhà đấy chứ?”

“Không, đã tới nhà hắn xem rồi.”

Mất tích hai ngày, hắn muốn làm gì? Hoặc là nói, hắn đang bố trí cái gì? Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có vài phần mờ mịt. Hạng Viễn còn đỡ, cậu vẫn luôn không để ý tới Hạng Tiêu nhiều, song Tam gia thì rất chán ghét cảm giác không khống chế được mọi chuyện, hơn nữa hắn có dự cảm, e rằng sắp xảy ra chuyện không may.

Quả nhiên, nửa đêm hôm đó, lúc hai người còn đang ngủ thì điện thoại của Tam gia dồn dập đổ chuông. Thanh âm cái điện thoại này vô cùng chói tai, nó là thứ để liên lạc khi Diệp gia gặp phải tình huống khẩn cấp

“Làm sao vậy?” Hạng Viễn hoảng sợ, mơ màng ngồi dậy.

Tam gia vỗ lưng cậu mấy cái để trấn an, chờ khi cảm xúc ổn định lại mới bình tĩnh cầm máy lên, “Tôi, Diệp Quân Niên đây.”

Giọng nói của người đàn ông vẫn lãnh tĩnh như thường ngày, thế nhưng Hạng Viễn thấy rõ lông mày hắn càng lúc càng nhíu chặt. Người ở đầu dây bên kia nói vài câu gì đó, Tam gia đáp lại mấy tiếng rồi liền vỗ lên mu bàn tay Hạng Viễn, trở mình chuẩn bị xuống giường.

“Xảy ra chuyện gì?” Thấy người đàn ông cởi áo ngủ thay sơmi, Hạng Viễn hoảng hốt hỏi, “Anh đi đâu vậy?”

“Đừng sợ, anh tới tiền viện, có việc cần nói với đại ca.”

“Vậy… khi nào anh trở về?”

“Em đừng lo lắng,” Tam gia giữ chặt tay cậu, nhẹ giọng trấn an, “Không phải nhà chúng ta gia gặp chuyện, mà là Ninh gia.”

“Ninh gia? Ai?”

“Ninh Thiên Trạch,” Thấy Hạng Viễn sợ tới mức hoảng loạn tâm thần, Diệp Tam gia lại bổ sung thêm, “Hắn gặp tai nạn giao thông.”

/Mi/ Hôm nay Chuy bận đu Ponyo không beta được, và nếu ẻm không dc debut có lẽ Chuy công công còn phải chết ngất vài ngày 

 Muy ở hậu phương chỉ đành miệt mài edit tình hàng tích họ chờ ngày Chuy đội mồ sống dậy thôi. Lạy các má ở Hàn Quốc, xin các má hãy cứu con ~ cứu beta của con ~ cứu “oppa” của beta của con ~~ Các má hãy vote cho Sewoon đi ạ:(((((

/Chi/ Đã quá muộn màng ~~ Lời khẩn cầu của em và ss đã ko bay đc sang Hàn:((((( ngồi beta trong đêm nước mắt rơiiiiii ~~ Ponyo của chị:(((((((

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!